Tại sao tôi chọn “Viết Là Tự Do”?

Có những lúc, ta không tìm kiếm điều gì mới, chỉ lặng lẽ quay về với điều nguyên sơ – nơi mình từng thuộc về, nhưng đã lâu không chạm tới. Với tôi, viết chính là chốn ấy.

Tôi viết không phải để chứng minh điều gì, cũng không phải để thuyết phục ai. Tôi viết vì nếu không viết, tôi sẽ lạc mất chính mình. Có những suy nghĩ không thể chia sẻ qua lời nói thường ngày, có những cảm xúc không thể phơi bày qua ánh mắt, chỉ khi đặt bút – hoặc gõ lên từng phím – tôi mới thực sự thở ra, thật thà và nguyên vẹn.

Viết không phải là điểm đến. Nó là con đường trở về. Trở về với mình – không cần vai diễn, không cần phòng vệ.


Tôi không nghĩ viết là một kỹ năng dành riêng cho người giỏi chữ nghĩa. Tôi tin, viết là một hành vi sống – sống sâu, sống thực, sống có ý thức. Khi ta viết, ta buộc phải dừng lại, nhìn vào bên trong, đối thoại với chính mình. Ta gọi tên nỗi buồn, gạn lọc những hoang mang, mở đường cho ánh sáng lọt vào những ngóc ngách tưởng như đã đóng kín.

Trong một thế giới đầy âm thanh, viết là cách tôi chọn im lặng có ý nghĩa. Là sự dũng cảm để sống chậm, để không bị cuốn trôi, để giữ lại những điều mong manh nhưng chân thật.


Vì thế, blog này – “Viết Là Tự Do” – ra đời như một khoảng thở. Không hô hào. Không giáo điều. Chỉ là một nơi để tôi lặng lẽ viết xuống những điều đang hiện diện trong mình: một câu hỏi, một ký ức, một mảnh suy tư, một cảm nhận về tự do trong đời sống thường ngày.

Tôi không có tham vọng tạo ra điều lớn lao. Tôi chỉ mong, nếu ai đó lạc bước đến đây, họ có thể ngồi lại một chút, và thấy nhẹ lòng.


Nếu bạn đang ở một giai đoạn mà bạn không chắc mình là ai, đang đi đâu, hay có cần phải mạnh mẽ nữa hay không – thì tôi hiểu. Tôi cũng đã ở đó. Và chính trong những thời khắc ấy, viết là nơi tôi níu lấy để không quỵ ngã, là con đường âm thầm giúp tôi đi xuyên qua hỗn loạn mà vẫn giữ được một phần sáng trong mình.

Tự do không phải là thứ được ban cho. Nó là thứ ta chọn, từng ngày – trong cách nghĩ, cách sống, và cả trong cách viết.


“Viết Là Tự Do”, với tôi, không phải là một tuyên ngôn.

Nó là một lời nhắc.

Rằng ta có quyền được thành thật với chính mình.

Rằng đôi khi, tự do không ở ngoài kia – mà nằm ngay trong cách ta chọn đối thoại với thế giới bằng giọng nói của riêng mình.

Nếu bạn cũng đang đi tìm một tiếng nói – thì có lẽ, bạn sẽ hiểu vì sao tôi bắt đầu viết.


Diệu Khả

“Viết để hiểu mình. Chia sẻ để lan toả. Sống để tự do.”

Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *